Câu chuyện về một người mẹ Hưng Yên một mực hi sinh bản thân, từ chối sự che chở của những người đàn ông khác để nuôi con ăn học thành tài đã lấy đi không ít những giọt nước mắt của nhiều người.
Khi còn làm nghề đi cân dạo, chị Nguyễn Thị Lánh (hiện nay 59 tuổi) chấp nhận đội nắng đội mưa khắp các nẻo đường, khắp các ngõ ngách. Ấy vậy mà mỗi lần cân giá 500 – 1.000 đồng, nhiều khi khách còn không trả tiền. Để có cái cân 25 triệu đồng ấy, ba nhà đã phải góp tiền mua chung. Cực khổ là vậy nhưng chị Lánh chưa bao giờ than vãn bởi chị muốn được làm nhiều nhất có thể để nuôi con ăn học…
Lỡ mang thai khi còn trẻ nhưng không nhận được sự chấp nhận của gia đình bạn trai với lý do không môn đăng hộ đối, chị Lánh đã vượt cạn một mình vào năm 1987. Khi ấy, chị còn bị cơ quan kỷ luật và còn bị định kiến xã hội lúc bấy giờ đeo bám. Nhưng chị một mực hi sinh bản thân để nuôi dạy đứa con trai bé bỏng.
Là một người mẹ đơn thân, chị Lánh vừa là bố vừa là mẹ cho cậu con trai của mình. Chị không ngại khó khăn hay nắng nôi, thậm chí chị từ chối những người đàn ông muốn che chở cho mẹ con chị, để chị có thể dồn hết tình cảm và tâm sức dành cho cậu con trai Nguyễn Văn Linh. Cũng chính vì thế, Linh rất yêu thương mẹ.
Khi mẹ con chị trở về quê ngoại Dạ Trạch, Hưng Yên, chính quyền xã đã cấp cho chị một mảnh đát làm chỗ nương thân. Sau đó, chị lại xin đi buôn rau ở Hà Nội cùng các bà cùng làng. Thương con, chị lại đưa con lại Hà Nội sống cùng. Cứ 3 giờ sáng, chị ra cầu Long Biên lấy hàng xong rồi về nhà đánh thức con dậy. Con bám theo dải quang, mẹ gánh rau đi bán rong khắp phố phường.
Khi con trai tới tuổi đi học tiểu học, chị lại gửi Linh về quê còn mình lại tất tưởi ngược xuôi buôn bán trên thủ đô. Buôn bán thật thà, mỗi ngày chị chỉ lãi được 10.000 – 15.000 đồng. Có lần, chị bị công an bắt vào 3 phường khác nhau vì tội bán hàng rong trên vỉa hè trong 3 buổi sáng liên tiếp. hàng hóa bị tịch thu hết cả, chị đành về quê, nhận trông bệnh nhân thuê, có khi lại xin làm phụ vữa. Người nhỏ, chỉ nặng 37kg, chị vay mượn khắp nơi để góp tiền chung mua cân điện tử. Ban đầu chỉ là cái cân vác vai, về sau mới là cái cân đẩy.
Khi con trai đỗ vào Đại học Xây Dựng, chị cũng theo Linh lên Hà Nội thuê nhà trọ cùng. Buổi sáng chuẩn bị cơm nước cho con, buổi chiều lại đẩy cân dạo đi tới nửa đêm mới về. Một cái cân “biết nói” nuôi đủ cuộc sống của hai mẹ con thường ngày nhưng những khi nhà có việc hay trời mưa, không đi cân dạo được, chị Lánh lại chẳng kiếm được đồng nào, thậm chí số tiền mắc nợ còn lên tới 20 triệu đồng.
Chị chia sẻ với báo Nông nghiệp Việt Nam, vào một lần sinh nhật Linh, chị nói với con trai: “Mẹ chẳng có tiền tặng cho con một cái gì cả, chỉ chiêu đãi con một bữa trứng vịt lộn đến chán thì thôi”. Thế là Linh ăn liền tù tì 27 quả trứng vịt lộn, mẹ Lánh quá hoảng hốt phải vội mua ngay thuốc rối loạn tiêu hóa để phòng ngừa.
Không phụ lòng mẹ, cậu con trai bé bỏng Nguyễn Văn Linh ngày nào đã học rất giỏi. Cậu nhận được học bổng sang Pháp khi còn đang đi học, sau đó tiếp tục hoàn thành việc học lên thạc sĩ, tiến sĩ và có cả hai quốc tịch Việt – Pháp. Tất nhiên, chị Lánh vui lắm. Giờ đây, chị trở về quê ở Dạ Trạch, Hưng Yên, sống đầm ấm cùng họ hàng, làng xóm với sự hỗ trợ từ cậu con trai ở phương xa.
Nguồn: Cafef