Cảm giác tiêu cực, đánh giá thấp bản thân, cảm thấy mình thiếu dũng khí để thay đổi biến bạn trở thành một chiếc vỏ trống rỗng. Bạn muốn hỏi rằng, rốt cuộc, chúng ta đang sống và làm việc đến kiệt sức để theo đuổi điều gì?
Bạn đã từng đến một đài thiên văn nào chưa? Hay chỉ đơn giản là ngồi góc hiên nhà, tay cầm một tách trà ấm, ngước mắt lên trời, nhìn ngắm những ngôi sao?
Nếu những ngày trước kia, bạn để ý rằng, vì sao ông trăng, ngôi sao lại đi theo bạn từ chốn nọ đến ngõ kia, phải chăng bạn là trung tâm của vũ trụ và thu hút chúng? Rồi sau này lớn lên, học nhiều hơn, đọc nhiều hơn, bạn biết rằng, không phải bạn thu hút được vũ trụ xa vời kia, mà là bạn đi mãi vẫn không thoát được sự rộng lớn ấy.
Bạn ngưỡng mộ sự tồn tại dường như vĩnh viễn ấy, nhưng bạn cũng nhận ra mỗi ngôi sao là một thiên thể lớn nhỏ đủ mọi kích thước, chúng tồn tại trong vũ trụ với không gian và thời gian khác nhau, có lớn có bé, có thời gian dài, ngắn; rồi ngôi sao có thể bị tác động dẫn đến vỡ vụn, trở thành sao băng lãng mạn trong suy nghĩ con người.
Có quá hào phóng khi so sánh cuộc sống của con người giống như bốn mùa xuân, hạ, thu, đông? Con người so với tự nhiên thật quá nhỏ bé, giống như sương mai biến mất không một dấu vết khi mặt trời chiếu rọi. Sự thật đó như tảng đá nằm ngay trước mặt, bạn chẳng thể giả vờ như nó không có ở đó. Ngay cả khi bạn chỉ ở yên một chỗ, không làm gì, thời gian vẫn cứ trôi qua.
Bạn có thể nghe thấy âm thanh của một con lắc nặng và dai dẳng, tích tắc không ngừng, bao nhiêu ngày sống của bạn cứ thể trôi qua từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày. Khi cuộc đời bạn kết thúc, tiếng tích tắc cũng dừng hẳn. Khi đó, bạn cũng không còn trên đời này, bạn sẽ không nghĩ đến một ai nữa, cũng không ai có thể bắt gặp bạn.
Chúng ta đang sống và cố gắng tồn tại trong thế giới này, có khi cũng không kịp nhận ra bàn tay đã chai sạn, làn da bị mài mòn, thần kinh trở nên căng thẳng. Sau những gì bạn vất vả để mưu sinh, bạn cũng sẽ có một khoảng thời gian để nhìn thẳng vào sự thật ấy. Bạn chỉ là một hạt bụi đang tồn tại trong một không gian, thời gian cụ thể.
Cảm giác tiêu cực, đánh giá thấp bản thân, cảm thấy mình thiếu dũng khí để thay đổi biến bạn trở thành một chiếc vỏ trống rỗng. Bạn muốn hỏi rằng, rốt cuộc, chúng ta đang sống và làm việc đến kiệt sức để theo đuổi điều gì? Đến khi bạn có thể nhận ra được điều này, hãy thư giãn và đừng hành hạ bản thân mình nữa.
Điều duy nhất tôi muốn bạn làm, đó chính là tận hưởng cuộc sống. Tìm điều gì đó khiến bạn hạnh phúc về cả thể chất lẫn tinh thần. Bạn đã mất bao nhiêu ngày để nhận ra, thì hãy dùng gấp hai, gấp ba lần thời gian đó để chữa lành cho bản thân mình.
Nguồn: Dân sinh