Nhân sinh tại thế, cuộc sống như dòng sông chảy xiết, và khi đã hòa mình trong dòng chảy ấy, thật khó để làm chủ chính mình…
Trong một xã hội xô bồ, đầy rẫy những cám dỗ xa hoa, những mời gọi thật khó chối từ… những điều này dễ khiến chúng ta đánh mất chính mình vì những điều không đáng.
Kể từ khi dịch viêm phổi Vũ Hán lan nhanh, nhiều nơi không ngừng thực thi các biện pháp cách ly phòng ngừa, con người bắt đầu học cách sống chậm lại, phải chăng đó cũng là lời cảnh tỉnh cho lối sống xô bồ vội vã…
Kể từ sau tết Nguyên đán đến nay, hai anh em Phúc Hưng được nghỉ học ở nhà không phải đến trường, đối với cậu bé điều này thật tuyệt vời. Hàng ngày em được tự do vui chơi, được làm những điều mình thích.
Chiều hôm qua, hai anh em Phúc Hưng được bố dẫn ra con đê ngoài cánh đồng đầu làng chơi thả diều. Đó là một con đê dài với thảm cỏ xanh mướt. Nghe bố kể lại, hồi nhỏ bố được ông bà giao cho công việc chăn trâu cắt cỏ. Vào mùa đông bố thường cùng đám bạn mục đồng lấy đất đắp lò rồi đem phơi khô, sau đó nhặt quả phi lao về nhóm lửa đốt. Sau khi đốt lò xong cả đám lại đi bới khoai về nướng ăn với nhau, có hôm ăn no quá đến tối về nhà lại chẳng ăn được cơm.
Vào những buổi trưa hè, gió thổi rặng phi lao rì rào hòa thanh cùng tiếng sáo diều vi vút. Sau khi thả trâu xong, cả đám bạn của bố lại hò nhau xuống sông tắm mát. Bố thì vừa tắm lại vừa tranh thủ bắt mấy con trai về cho bà nội tối nấu canh, có hôm thì tranh thủ xuống mương bắt cua bắt cá. Bố bảo canh cua, canh trai mà ăn kèm với cà pháo do bà nội muối nữa thì đúng là “cực phẩm nhân gian”, bố hứa hôm nào sẽ làm món đó cho hai anh em Phúc Hưng ăn, nghe vậy Phúc Hưng rất háo hức chờ đợi.
Bố kể hồi nhỏ nhà ông bà nội nghèo không có tiền, nhưng cuộc sống của bố rất vui, bố không có điện thoại chơi như hai anh em Phúc Hưng bây giờ nhưng bố lại biết bắn bi, làm diều, làm pháo hoa từ than củi, chơi khăng… rất nhiều trò chơi thú vị có chơi từ sáng tới đêm cũng không hết, sáng bắn bi, trưa thả diều tắm sông, tối lại đi bắt đom đóm thả vào vỏ trứng làm đèn đi chơi.
Gió chiều nhẹ thổi, trời cao, mây trắng, xa xa có đàn bướm vàng đang bay dập dờn trên những ngọn cỏ non xanh, vài chú ong đang mải miết tìm mật giữa những khóm hoa dại bên đường, không gian thật trong lành êm dịu.
Sau khi hai anh em Phúc Hưng ra tới đê, bố giao cho Phúc Hưng cầm diều, còn anh trai thì cầm dây kéo. Bố hô: “Bắt đầu”, Phúc Hưng thả diều ra, còn anh trai thì cầm dây diều chạy một đoạn cho diều đón gió bay lên. Con diều rời khỏi tay Phúc Hưng bay vút lên cao, nhìn cánh diều bay cao trong gió, Phúc Hưng ước mình cũng được tự do bay lượn như vậy trên bầu trời.
Bố bảo: chỉ những bậc tu hành đắc đạo mới có thể tự do bay lượn và du hành trong vũ trụ bao la, Phúc Hưng nghe vậy tuy thấy thật mơ hồ nhưng em tin vào những điều bố nói, Phúc Hưng muốn sau này sẽ tìm hiểu về con đường tu luyện giống như các bậc tu hành.
Sau khi diều đã lên cao, bố lấy dây diều buộc vào một chỗ rồi hai anh em Phúc Hưng cùng bố nằm thả mình trên đám cỏ non như tấm thảm nhung xanh. Nằm trên bãi cỏ, được ngắm nhìn bầu trời trong bao la, gió thổi nhè nhẹ mang hương lúa, mùi cỏ cây đưa đến một cảm giác thật dễ chịu và an lành. Cảm giác này dường như trong mơ hai anh em Phúc Hưng cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ mới trước tết thôi, bố Phúc Hưng phải đi làm cả ngày, cả tuần, chẳng khi nào có thời dành cho hai anh em cả. Mỗi khi về nhà, bố chỉ có thời gian chơi và nói chuyện với anh em Phúc Hưng được một lúc trước và trong khi ăn cơm. Ăn cơm xong bố lại bận vào phòng đọc sách. Bố bảo: chỉ có đọc sách thánh hiền mới giúp tâm hồn mình trong sáng và rộng mở, còn sách thì có rất nhiều nhưng không thể đọc tùy tiện được, nếu không sẽ hại cho mình.
Phúc Hưng rất nhớ bố nhưng không biết phải làm gì, dù sao bố đi vắng nhưng vẫn còn có mẹ ở nhà, bố thương anh em Phúc Hưng nên không muốn mẹ đi làm mà ở nhà chăm lo cho hai anh em. Nghĩ lại, Phúc Hưng thấy mình còn may mắn hơn các bạn cùng lớp, bố mẹ các bạn ấy đều phải đi làm cả, không được như Phúc Hưng còn có mẹ để chơi cùng.
Phúc Hưng nằm ngắm những đám mây trên trời, em tưởng tượng, đám mây này là con hươu có hai chiếc sừng cao nhọn, đám mây kia lại giống như con trâu, trên đó có cậu bé đang cưỡi, có đám mây lại giống như hình ông bụt đang mỉm cười nhìn em… Đang miên man với những suy nghĩ, tưởng tượng phong phú của mình, đột nhiên em quay sang hỏi bố:
“Tại sao người lớn cứ phải tất bật đi làm cả ngày vất vả, có khi lại phải xa gia đình, ví như những lần bố đi công tác làm con rất nhớ bố. Chẳng phải chúng ta chỉ cần có cơm ăn no bụng, chỉ cần ở nhà giống như bà trồng lúa là được, dành thời gian cho gia đình chẳng phải tốt hơn sao?”.
Nghe Phúc Hưng hỏi vậy, vừa bất ngờ cũng lại vừa lúng túng, nhất thời bố không biết phải trả lời ra sao cho em hiểu.
Cuộc sống là cuộc hành trình ta đi tìm chính mình, đi tìm nguồn cội, nhưng trên con đường kiếm tìm đó, có nhiều người đã chìm trong mê lạc mãi, lạc mãi… chẳng thể quay về.
Nguồn: Sống đẹp