Sống hạnh phúc chính là sống cho hiện tại, bởi đó là nơi bàn chân chúng ta đang thực sự đứng.
Minh họa: Mỷ Thi.
Hạnh phúc như đuôi của con mèo, không cần đuổi bắt nó cũng đủng đỉnh theo sau. Hạnh phúc giống với chú bọ rùa – thứ nhẹ nhàng bò trên cánh tay bạn vào một ngày bạn ngủ thiếp đi trên cỏ.
Nếu bạn cần người hướng dẫn cách sống cho hiện tại, tôi nghĩ linh hồn số 22 trong bộ phim hoạt hình Soul (2020) của Pixar là một lựa chọn thích hợp. Dù xuống trần gian chưa đầy một ngày, số 22 đã dạy cho Joe – nhạc công, thầy giáo dạy nhạc, người đã sống trên đời mấy chục năm – cách tận hưởng 24 tiếng trọn vẹn.
Sự trọn vẹn đó đến từ việc Joe thưởng thức miếng bánh pizza thật ngon lành, trò chuyện với người thợ cắt tóc và lắng nghe người chơi nhạc trên phố.
Mặt khác, nó cũng đến từ khoảnh khắc anh cảm nhận làn gió thổi qua da, ngắm một quả chò nâu xoay tròn như đang khiêu vũ rồi chậm rãi chạm mặt đất.
Trong lúc mải mê đuổi theo giấc mộng nhạc jazz của mình, Joe đã vô tình lãng quên những hình ảnh này. Anh cố gắng chạy thẳng đến tương lai mà quên rằng, chính mình cần kết nối hơn với môi trường xung quanh.
Những ngày đón Tết Nhâm Dần, tôi đoán mình sẽ trả lời cho câu hỏi “sống cho hiện tại như thế nào?” bằng việc ngắm những chiếc lá bàng đỏ.
Một vài buổi chiều mát mẻ, tôi sẽ lái xe theo hướng ngôi trường trung học cũ – nơi có những cây bàng cổ thụ với gốc to và tán lá lớn. Tôi sẽ đi một vòng, ngắm lá đổi màu đến chán rồi trở về nhà.
Thời tiết khá lạnh của tháng giêng khiến hầu hết lá bàng ở quê tôi đổi sang màu đỏ. Tôi nhớ có một năm nhiệt độ thấp hơn bình thường, lá bàng cũng đỏ hơn rất nhiều. Nhìn cả cây bàng sáng bừng một góc trời, tôi thích thú nhặt lá đem về và cố ép khô để giữ màu.
Sau lần đó, tôi nhận ra rằng, mình không thể bắt chiếc lá đỏ mãi. Khi lá đỏ rụng hết và các cành cây trở nên trơ trụi, lá non sẽ tiếp tục nhú xanh mơn mởn ở khắp nơi. Nó là màu xanh mà khi nhìn, người ta sẽ nghĩ ngay đến việc sự sống mới bắt đầu.
Mỗi năm, tôi chỉ được trải nghiệm sắc lá bàng đỏ một lần khi về ăn Tết. Lá bàng chuyển đỏ rồi sang xanh báo hiệu cho tôi biết một năm cũ đã qua và năm mới lại đến.
Ở TP.HCM là nơi tôi làm việc, khi đang đi trên phố mà thấy chò nâu rơi, tôi biết mùa mưa đã cận kề.
Ngắm quả chò nâu hay xem lá bàng có lẽ cũng không phải là điều gì quá quan trọng, nhưng có lẽ, nó làm lòng tôi thấy vui và thấy thời gian chuyển động. Tôi ý thức được mình đang sống và cảm giác đó thật tuyệt vời.
Trong cảnh gần cuối phim Soul, nữ ca sĩ Dorothea Williams mà nhân vật Joe ngưỡng mộ đã kể câu chuyện xoay quanh cuộc đối thoại của chú cá trẻ và ông cá già. Tin chắc nơi mình đang sống chỉ là nước, chú cá trẻ mong sớm tìm thấy đại dương. Tuy nhiên, theo lời con cá lớn hơn, chú cá kia kỳ thực đã bơi giữa đại dương bấy lâu nay.
Tương tự, tôi từng nghe chuyện về một con mèo. Truyền thuyết của loài mèo nói rằng, bất cứ con mèo nào có cái đuôi của mình thì sẽ có được hạnh phúc.
Chú mèo nhỏ tin như vậy nên cố gắng bắt lấy cái đuôi của nó, lăn lộn mãi trên đỉnh đồi cho đến lúc mệt lả. Khi chú hỏi ông mèo già làm thế nào để giữ cái đuôi, ông chỉ mỉm cười, không trả lời và đủng đỉnh bước đi.
Đó là lúc chú mèo nhận ra cái đuôi vốn luôn luôn theo sau mình. Cả chú lẫn ông mèo đều không cần cầm nắm nó.
Tôi cũng biết chuyện về một cô gái nọ. Vì tan vỡ trong tình yêu dẫn đến sụp đổ tinh thần, cô đến tận địa điểm xa xôi, mua một căn nhà cần sửa sang và khu vườn cần chăm chút lại.
Trong thời gian ở đó, cô nghe người dân truyền tai rằng, người nào thấy bọ rùa sẽ được hạnh phúc. Cô liền đi tìm bọ rùa nhưng mãi chẳng thấy đâu. Nhờ bận rộn sửa nhà và trồng vườn, cô tạm quên chú bọ rùa ấy. Đến khi mọi thứ hoàn thành, cô hài lòng ngủ thiếp đi và thời điểm cô tỉnh giấc, một chú bọ rùa đang bò trên cánh tay cô.
Chúng ta nên mơ những giấc mơ và nỗ lực để đắp xây tương lai, nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải gạt bỏ việc tận hưởng một ngày.
Nỗ lực cho tương lai và sống cho hiện tại nghe có vẻ khác biệt, nhưng tôi nghĩ chúng mang ý nghĩa khá giống nhau. Nếu mỗi ngày của hiện tại là một viên gạch đắp xây cho tương lai, chẳng phải sống cho hiện tại cũng là sống cho tương lai trọn vẹn sao?
Sống hạnh phúc chính là sống cho hiện tại, bởi quá khứ dẫu đẹp mấy cũng là chuyện đã qua. Tương lai có hứa hẹn mấy cũng là điều chưa đến. Nơi bàn chân chúng ta thực sự đứng là ở hiện tại.
Ngày còn trẻ, có lẽ chúng ta đừng nên mải miết đuổi theo cái gọi là đại dương, đuôi của con mèo hay một chú bọ rùa. Sống cho hiện tại chính là cách đúng nhất để mình được ở trong đại dương, tóm được đuôi mèo và thấy bọ rùa trên cánh tay.
Nguồn: Zing